![]() |
Ngày mưa bão, còn gì thú vị hơn việc cắn ngập răng trong món bánh sở hữu độ hot, giòn, thơm, ngọt như chuối chiên |
Cơn mưa chiều bất ngờ ập tới, tôi vội tậu chỗ trú mưa, trùng hợp đứng sắp 1 xe bán chuối chiên. Kỷ niệm tuổi thơ bỗng ùa về, tôi nuốt nước miếng vì nhớ cảm giác cắn ngập răng món ăn sở hữu độ giòn, thơm, béo của bột, loại hot ngọt đậm của chuối, và nhớ chị hai.
Xưa bố mẹ đi kinh tế mới. Nhà sở hữu tới 8 miệng ăn, nhưng đứa lớn nhất là con gái, lại chưa tròn 15 tuổi. Ko sở hữu người phụ, ba má cả ngày xoay đủ việc, ko khiến cho cỏ, bỏ phân, thì cuốc đất. Vườn khiến cho hậu sự cỗ áo, cha mẹ không vần công thì đi chặt tre bán kiếm đồng ra đồng vào, khi bẻ măng ngâm mắm chiếc thành món mặn… Mọi việc trong nhà, từ cơm cháo, thu vén, giặt giũ và chăm đàn em đều do chị 2 tính liệu.
Chị 2 khi đấy học lớp Tám, lớp Chín, người cao nhòng, lều khều như cây tre. Tôi chưa bao giờ thấy chị dừng khiến việc. Lúc thì vo gạo nấu cơm, khi chỉ huy đàn em lặt lá rau lang, rau muống trong vườn, khi kêu chị Ba phụ dọn chén, múc mắm loại ngâm măng chấm rau. Lũ em ăn xong, chị lại chỉ huy thằng Tư, thằng Năm dọn bàn, chị và chị Ba rửa chén. Rồi ngủ trưa, rồi học và khiến bài tập, giặt đồ, phơi đồ… Mải miết như thế, chị trở thành “siêu nhân” của lũ em và cũng là người mà lũ trẻ có thể vòi vĩnh, nhất là làm các món ăn vặt mà má không sở hữu thời gian khiến cho.
Chị hai chuyên nghiệp lắm. Chị có thể đào củ mì, lột sạch vỏ rồi nạo củ thoăn thoắt thành bột, khiến món bánh mì hấp, cũng sở hữu thể chỉ lũ em cách thức khiến cho bánh lá mít. Nhưng thường nhật mưa, chị sẽ khiến bánh rán hay chuối rán.
Bánh rán dễ làm, chị chỉ cần trộn bột mì, đường, nước thành hỗn tạp bột khá sệt lại, sau ấy, múc từng muỗng nhỏ, cho vào chảo dầu hot, dàn đều để tạo hình. Khi bột chín vàng hai mặt, để nguội một chút là có thể thưởng thức. Bột chiên sở hữu vị béo của dầu, thơm của bột, ngọt của tuyến đường.
Nhưng quyến rũ hơn vẫn là chuối cừu. Cây chuối dễ trồng, lại có thể dùng trong khoảng lá tới củ, nên khu vực góc cuối vườn, bác mẹ trồng mấy chục cây, khi nào nhà cũng sở hữu chuối chín.
Mỗi lần khiến cho chuối chiên, chị 2 chọn các trái chín rục nhất, lột vỏ, cắt khiến cho đôi, sử dụng thân dao ép mỏng. Chị thị phạm ép 1-2 trái chuối trước hết, phần còn lại chị giao cho lũ em, quy tụ rán chuối.
Dầu nóng, chị sử dụng đũa kẹp từng miếng chuối, lật đều trong tô, sao cho hỗn tạp áo đều lên chuối, thả vào chảo chiên vàng. Mỗi miếng bánh chị sẽ rán 2 lần để cho phần vỏ thêm giòn.
lúc bánh hơi nguội, chị mới đưa cho lũ em đang hóng, bởi chị biết, nếu đưa sớm quá, thể nào lũ em ăn vội cũng bị phỏng.
Chị khiến tần mần và lũ em cũng quen với tính của chị nên lặng im chờ, bù lại, ngay khi nhận được miếng bánh, đứa nào cũng yên ổn tâm cắn 1 miếng to cho đã nư, rồi vừa ngồm ngoàm nhai, vừa cảm nhận độ giòn, mùi thơm của vỏ bánh, vị ngọt mặn mà của phần chuối. Có đứa, chưa kịp nuốt hết, đã vội cắn miếng tiếp theo. Cứ thế, chỉ 3-4 lần cắn, miếng chuối chiên… Biến mất. Lại xòe tay, chờ chị đưa miếng chuối rán mới. Ẳn đến no, sở hữu lúc bỏ bữa cơm chiều…
Sau khi chú Út kết hôn, chị 2 bàn với chồng mua đất, cất nhà sắp ba mẹ. Nhờ đấy, mỗi lần có cơ hội giỗ, lễ hay tết, đàn em về thăm nhà, ngoài quà cho ba mẹ, luôn có phần quà cho chị 2, sau đó lại vòi vĩnh chị khiến “món ruột”.
Giờ, chúng tôi đều đã to, chị hai cũng đã lên chức bà ngoại.Chẳng hiểu sao, dù ăn bao lăm món ngon, món chuối rán nóng giòn của chị luôn khiến đàn em nhớ mãi.
Bài và ảnh: Huỳnh Hằng